Livingdream logo |
Dream CV Blog
Các em ơi, chị Hoa có 1 ý tưởng để mỗi cá nhân trong Living Dream học 1 biết 10 nè 🙂
Chị và chị Hoa sẽ đưa danh sách sách hay, các em tự chọn đầu sách mình muốn đọc, rồi vẽ mindmap về nội dung trong cuốn sách, sau đó thuyết trình 15ph, 15ph thảo luận. Mỗi tuần sẽ có 2 bạn thuyết trình nhé.
Chúng mình vào like để chị bắt đầu nào!
nhomtinhnguyenxanh: nhóm các em ở bình đình sẽ thực hiện ạ
#dreamlesson . #tronenuutu

Ở West Point, có một slogan là cứ đưa cho tôi một người không phải tâm thần, tôi đều có thể đào tạo thành 1 công dân ưu tú. Mỗi năm trường WP chỉ tuyển khoảng 1300 bạn, những học sinh ưu tú nhất của hơn 300 triệu dân Mỹ và 7 tỷ người trên trái đất. Và trong 4 năm học, bắt buộc phải loại thải 10%/năm, năm cuối chỉ còn dưới 1000 bạn ra trường. 300 bạn bị loại ấy, mấy trường như Harvard, MIT,Cambridge…giành lấy hết, vì chủ yếu rớt bên WP là môn thể dục chứ trí tuệ là vẫn quá ngon để đào tạo thành sinh viên ưu tú, giúp trường nổi danh.

Rõ ràng dấu ấn đào tạo rất quan trọng với người trẻ. Nếu chịu khó và có phương pháp đào tạo đúng, ngây ngô ngáo ngơ vẫn trở thành xuất sắc như thường. Một ngày chỉ có 24h, là công bằng cho tất cả mọi người. Chúng ta phải ngủ 6-8 tiếng, tức 1/3 cuộc đời là cho việc ngủ, nên ai cũng chỉ còn 16h trong ngày. Nên phải chia ra, làm gì, hạc gì trong quỹ thời gian ít ỏi đó. Một hạc viên WP nếu sáng sớm, không nộp được bảng mô tả công việc trong ngày ( daily to-do list) cho bạn trưởng nhóm, thì coi như nắm chắc suất cuốn gói về quê, vì bắt buộc 10% hạc viên phải bị thải loại cho mỗi năm. Không có chuyện ngủ dậy và ngày đó không biết mình phải làm gì.

https://www.facebook.com/notes/tuan-anh-tran/sưu-tầm-chuyện-ở-west-point-phần-2-hay-hơn-phần-1/700320336686590/
.
I have just connected with anh Tuan, a warm hearted teacher. He's come back to Dien Bien to support the poor boy. Now the boy has just found new home. He stays with his ant. Feeling happy.

"Quang Van Vien, an 8-year-old boy living in Dien Bien, Vietnam. He lives a life of a homeless orphan. The story is brought by a facebooker, Nguyen Tuan (need contact), who met him when he was playing alone in a construction pipe. He recorded a clip about his daily life. His parents all passed away, leaving the little boy to live all by himself in a wobbly house made from dried leaves. Who could imagine this little boy with such an innocent eyes, at primary school age, had to take care of himself like a wild tree growing up without care. We are looking for an orphanage to adopt him and would appreciate any help. Expenses to go and pick up him from Dien Bien will be sponsored by Living Dream. Vien is living in Bo Lech village, Mun Chung commune, Tuan Giao, Dien Bien.

We try to connect with NGOs, houses for orphan who can give him a new home."
The lesson learn from an old woman who started to follow her dream at 75 year old
It is never too late to follow dream
This story is about Love of my Mom
Time passed so quickly. I finally understood that the magic glass was unreal, the story was unreal.

There is only one truth that her love for me is more valuable than any magic glass on the world. Whenever I recall this story, I feel very warm in my heart. I am so lucky to have a great Mom. Don’t you think so?

When I was a child, my Mom used to tell me many stories. One night in our small house, I, a 5-year-old, little girl, insisted her to tell me a story which I’ve kept in mind as a soup for my soul.

A MAGIC GLASS - SPECIAL SOUP FOR LANHOA'S SOUL
Mom: When you were just a small baby, our house was only one in the vast field. After you and your sister had fallen into your deep sleep, I came to the tomato field and dug the land. Under moonlight, there was only me with a shovel. Suddenly, my shovel touched a beautiful glass. Wow, It might be a good toy for my daughter. I picked it up. Suddenly, a witch appeared.
“This is a magic glass. Whoever gets it, it will turn one’s wishes come true. Now that you got it, you’ll have that magic wish. However, I have a request in return.” He said.
“What is it, Sir?” I asked with surprise.
“I like your small baby. I will take her with me. Instead, you will have anything you want in the world. You will be rich and happy forever.”
“No, no. She is the most important thing in the world to me.” I shouted.
“Oh, stupid woman! Are you sure?” He laughed.
“Of course, nothing can change my mind.” I answered him.
I immediately rushed into the house and held you tight in my arms. “I was afraid that he would take you away.” , she whispered.
Daughter: “Why didn’t you exchange me with the magic glass? If you had done that, you would have been very rich and our family would have had many great things, a television or a doll for my sister, for example. I should have gone with him” I stopped her and asked.
Mom: “No, my little angle, I have never regretted about that. Nothing is more important than you.” She gently kissed me on my cheek and said.
“Well, do you know what he said then?” She continued.
He came into our house and said to me. “You are a good mother. Because you love your baby, I will not take her away. When she grows up, she will be a kind and hardworking lady. Please tell her to come and see me and take this magic glass back to you.” Then he disappeared.
“My daughter, you are a kind and hard working girl.” She said to me.
Daughter: “Thanks, Mom. I must go and see him to take that glass to you. You are deserved to be happy”
At that moment, I truly believed in her story. I thought how silly she was, and blamed her so much for her action; as she did not exchange me for the glass. Several times I dreamed of taking the glass back to Mum and finally, our family would have everything we wanted.
Bài học đầy ý nghĩ muốn gửi tới team của LivingDream

Một chiếc áo cũ chỉ đáng giá 1 đô la vẫn có cách để tăng giá trị của mình, chúng ta thì sao?

CHIẾC ÁO 1 ĐÔ LA
Người cha đưa cho con một chiếc áo cũ, rồi nói con đi bán để kiếm tiền. Nhưng thật không ngờ, đằng sau đó là cả một bài học sâu sắc mà mỗi chúng ta rất cần học hỏi.
Năm đó khi cậu mới 13 tuổi, một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một chiếc áo cũ rồi hỏi:
"Con... nghĩ chiếc áo này đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Khoảng 1 đô la", cậu bé trả lời.
"Con có thể bán nó với giá 2 đô la không?" Cha cậu bé vừa hỏi vừa dùng ánh mắt như cầu khẩn nhìn cậu bé.
"Có kẻ ngốc mới mua chiếc áo này", cậu bé trả lời.
Người cha lại nhìn con với ánh mắt chân thành, khích lệ: "Sao còn không thử xem? Con biết không? Gia đình mình đang gặp khó khăn, nếu con bán được chiếc áo này, nó có thể giúp được chúng ta rất nhiều".
Sau khi nghe cha mình nói vậy, cậu bé gật đầu đồng ý: "Con sẽ thử xem, nhưng không nhất định có thể bán được".
Cậu bé đem chiếc áo đi giặt rất cẩn thận, vì không có bàn là để là áo, cậu dùng bản chải để giặt chiếc áo, sau đó để chiếc áo lên một miếng gỗ phẳng trong bóng râm phơi khô. Sáng ngày hôm sau, cậu bé đem chiếc áo đến một ga tàu điện đông người qua lại. Sau 6 tiếng đồng hồ không ngừng chào mời người qua lại, cuối cùng cậu bé cũng bán được chiếc áo với giá 2 đô la. Cậu vội vàng cầm số tiền bán được chạy một mạch về nhà đưa cho cha.
Sau đó, mỗi ngày cậu đều đi tìm quần áo cũ ở đống đồ bỏ đi trong thành phố mang về nhà giặt sạch đem đi bán. Cứ liên tục như vậy hơn chục ngày, một hôm cha cậu bé lại đưa cho cậu một chiếc áo cũ khác: “Con có thể bán chiếc áo này với 20 đô la không?“
"Làm sao có thể được cơ chứ? Một chiếc áo cũ làm gì có giá trị cao như vậy được, cùng lắm là 2 đô la.”
“Sao con không thử nghĩ cách xem, nhất định là có cách”, cha cậu bé khích lệ.
Cuối cùng cậu bé nghĩ ra một cách, cậu nhờ anh họ của mình, anh cậu là một người rất đam mê hội hoạ, đã tự học vẽ rất đẹp. Cậu nhờ anh họ của mình vẽ cho cậu một con chim đại bàng và một chú chuột nhắt đáng yêu lên chiếc áo. Sau rồi cậu chọn một ngôi trường học, nơi có nhiều thiếu gia con nhà giàu theo học ở đó, cậu đứng ở cổng trường chào mời người mua. Vừa mới chào mời một lúc liền có một người quản gia đến mua chiếc áo cho thiếu gia của mình. Cậu thiếu gia đó đã vô cùng thích thú khi có được chiếc áo liền bo thêm cho cậu 5 đô la, tổng cộng cậu bán được chiếc áo 25 đô la.
Đây là một số tiền khá lớn đối với gia đình cậu, số tiền này có thể tương ứng với gần một tháng lương của cha cậu khi ấy. Sau khi về nhà, cha cậu lại đưa cho cậu một chiếc áo khác và nói: “Con có thể bán chiếc áo này với giá 200 đô la được không?”, cha cậu nhìn cậu với một ánh mắt đầy tin tưởng. Lúc này, cậu bé không hề do dự, cậu đón nhận chiếc áo bằng cả hai tay mình, bắt đầu suy nghĩ…
Hai tháng sau, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến. Hôm đó, nữ diễn viên chính của bộ phim đang nổi tiếng “Những Thiên Thần của Charlie” đến thành phố cậu bé để quảng bá phần tiếp theo của bộ phim. Sau khi buổi họp với ký giả kết thúc, cậu bé mạnh dạn chen lên phía trước, chạy đến bên cạnh nữ diễn viên Farrah Fawcett – Majors, đưa chiếc áo cũ ra rồi xin cô ký tên lên đó. Farrah Fawcett – Majors thấy vậy ngẩn người ra một lúc nhưng rồi vẫn vui vẻ tươi cười ký lên chiếc áo, không ai có thể nỡ từ chối một cậu bé dễ thương với ánh mắt hồn nhiên trong sáng như vậy.
Sau khi ký xong, cậu bé hỏi cô: “Cháu có thể bán chiếc áo này được không ạ?”
“Đương nhiên là có thể được rồi, đây là áo của cháu, cháu có thể bán nó nếu cháu muốn, đây là quyền tự do của cháu”.
Cậu bé đứng trên bục hô to một tiếng: “Đây là chiếc áo do đích thân nữ diễn viên xinh đẹp Farrah Fawcett – Majors ký tên, giá nó là 200 đô la”. Sau khi qua cuộc đấu giá, cuối cùng chiếc áo đã bán được với số tiền không tưởng, 1200 đô la.
Về đến nhà, cậu thấy cha mình cùng một người khác đang ở nhà. Cha cậu bé cảm động mà ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu: “Cha vốn dĩ dự tính, nếu con không bán được, cha sẽ nhờ người mua nó lại, thật không ngờ con lại giỏi đến thế! Con thực sự rất giỏi…”
Buổi tối hôm đó hai cha con cậu bé đã ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Cha cậu hỏi: “Con trai, từ sự việc của 3 chiếc áo này, con có hiểu được ra điều gì không?”
“Con hiểu rồi, cha đã khích lệ con”, cậu bé cảm động nhìn cha rồi nói tiếp: “Chỉ cần chúng ta động não suy nghĩ, không việc gì là không thể làm được, việc khó đến đâu cũng có cách giải quyết của nó”.
Cha cậu bé gật đầu đồng ý, nhưng rồi lại lắc đầu nói: “Con nói cũng rất đúng nhưng đó không phải là ý định ban đầu của cha”.
“Cha chỉ muốn nói với con rằng, một chiếc áo cũ chỉ đáng giá 1 đô la vẫn có cách để tăng giá trị của mình, cớ sao chúng ta, chúng ta cớ sao phải bi quan với cuộc sống này đúng không con? Chúng ta tuy nghèo một chút, nhưng có sao đâu, chúng ta có nhiều hơn một chiếc áo 1 đô la và con thấy không, một chiếc áo 1 đô la cũng có thể làm nên điều kỳ diệu”.
“Đúng vậy, một chiếc áo cũ còn có thể tự làm cho mình cao quý hơn, vậy chúng ta còn có lý do gì mà không yêu cuộc sống của chính mình hơn cơ chứ!”
20 năm sau danh tiếng của cậu bé đó đã lan toả lừng danh khắp thế giới, qua từng ngóc ngách các con phố nhỏ, mọi người vẫn thường nhắc tới cậu. Cậu bé đó chính là Michael Jordan, một tỷ phú giàu có, là chủ tịch hội đồng quản trị, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Charlotte Hornets.
Cuộc sống vốn không hoàn hảo và chúng ta có thể sống trong một hoàn cảnh khốn khó, bất lợi. Nhưng, hoàn cảnh chỉ là phép thử để mỗi người thể hiện giá trị của mình. Chúng ta có thể bỏ cuộc, hoặc chiến thắng nghịch cảnh hay không phụ thuộc vào việc chúng ta nhìn điều đó bằng con mắt như thế nào.
Liệu chúng ta có thể tìm ra giá trị trong chính mình. Bởi vì như chiếc áo 1 đô la, nếu chúng ta có thể tìm ra giá trị của chính mình thì mỗi người đều có thể tỏa sáng theo một cách không ngờ.
(Sưu tầm)
“… MƠ ƯỚC TÌM KHO TÀNG CHẲNG HẠN. TÂM LINH VŨ TRỤ ĐƯỢC NUÔI DƯỠNG BỞI HẠNH PHÚC CỦA CON NGƯỜI, KỂ CẢ SỰ BẤT HẠNH, TỊ HIỀM VÀ GHEN TUÔNG NỮA. NHIỆM VỤ DUY NHẤT CỦA MỖI CHÚNG TA LÀ THỰC HIỆN CON ĐƯỜNG MÌNH ĐÃ CHỌN. TẤT CẢ CHỈ LÀ MỘT. RỒI KHI ANH QUYẾT CHÍ MUỐN ĐIỀU GÌ THÌ TOÀN VŨ TRỤ SẼ CHUNG SỨC ĐỂ ANH ĐẠT ĐƯỢC ĐIỀU ẤY.”
-PAULO COELHO-
Một thứ gì đó luôn ám ảnh trong mỗi chúng ta, luôn tồn tại cùng ta – đó là ước mơ, ai cũng có những ước mơ của chính mình. Những suy nghĩ sâu thẳm trong trái tim. Và trong cuộc đời, trên những chuyến đi tới đich đến của mình, sẽ có rất nhiều con đường, những ngã ba, ngã tư, con đường nào cũng đẹp,cũng thu hút hết. Con đường nào cũng khởi đầu tuyệt vời cùng với những cánh đồng hoa. Nhưng chỉ có một con đường trải toàn đá, những viên đá lởm chởm với những cạch sắc có thể khiến ta đổ máu bất cứ khi nào. Trước mắt như vậy, mà xa xa đâu đó ẩn hiện những cánh đồng bất tận, những thảm cỏ xanh rì. Chúng mờ mờ ảo ảo, có thể đó là ảo ảnh, có thể đó là những tín hiệu của vũ trụ. Dù có thật hay không, chỉ cần có niềm tin vũ trụ sẽ chung sức để ta có thể đạt được điều ấy. Những cơ hội luôn tồn tại xung quanh chúng ta, nhưng chúng được nguỵ trang bởi những khó khăn. Điều quan trọng là ta có thể đương đầu với chúng, những vỏ bọc khó khăn. Ta bước từng bước, từng bước một, trên đôi chân trần. Có thể sẽ bị đau, bị chảy máu bởi đá. Nhưng khi đã đi một đoạn, da lòng bàn chân sẽ chai đi, sẽ cứng cáp hơn. Trên con đường đi tới giấc mơ đó, sẽ rất là dài. “Nếu bạn muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Nếu bạn muốn đi xa, hãy đi cùng với những người bạn”. Hãy cùng nhau biến những giấc mơ đó thành hiện thực. Vì nếu bạn nghĩ điều đó mãi mãi là giấc mơ hoặc điều đó sẽ trở thành hiện thực thì bạn sẽ luôn đúng cho cả hai. Nếu bạn không bắt tay vào làm thì sẽ không có gì xảy ra hết. Tôi ơi, hãy cứ ước mơ, hãy cứ dại khờ. Theo đuổi ước mơ và chúng sẽ theo đuổi ta đến tụt cả quần…
Ước mơ - đơn giản là những điều tốt đẹp chúng ta mong muốn đạt được từ trái tim.

Ước mơ có thể thật lớn, cũng có thể giản dị. Có bạn nhỏ mơ ước được đi mua sách mỗi chủ nhật, hay người mẹ mong con xa nhà về đón tết cùng, người trò nhỏ gặp lại lớp cũ, thầy cô sau 10 năm xa cách... Rất nhiều ước mơ đẹp có thể làm ngay nếu ta biết lắng nghe và chia sẻ.
Vậy tại sao không viết nên những ước mơ giản dị mà tuyệt vời ấy? Tại sao ta phải đợi chờ khi ta hoàn toàn có thể làm ngay trước khi quên lãng.
Hôm nay gặp lại người thầy gần gụi và đáng kính, những câu chuyện thực của giá trị cuộc sống lại ùa về. Thật buồn vì nhiều người chúng ta cách xa cha mẹ chỉ tấc gang nhưng đã thờ ơ với mong ước của người thân yêu nhất.
Bạn ơi, hãy để những ước mơ được quyền lên tiếng. Hãy lắng nghe và chăm sóc ước mơ của người thân yêu quanh ta. Đó cũng chính là tình yêu ta dành cho bản thân, cha mẹ, cho gia đình mình.
dannyman: miss u
Bảy bước đơn giản để nuôi dưỡng ước mơ của bạn. Chỉ tìm thấy trên www.livingdream.me