(Listen while reading please 💖)
“Would someone wake me up from the dream of blue.
What if the light that shed on me was to be torn by the bluegrass?
The hollow beats of grief that ate my tears,
Let my wings cover up your whimsical wounds, let’s be heal.
Until our dear last goodbye.”
“If you sleep too long you might forget those you’ve left.” Vivid recall the words someone said to her, the dancing white dots dangling on her dress. Wondering if, she had gone lost in this blurry scene. White feathers across the grass, slightly torn as a wild wind crashed. Somethings surely ran out of her head, something important, something she once hugs tightly in her arms.
Vivid walk small steps out of the garden, rest against a flower while tracing her sight along with the indigo shade well spread on a pond. Her white, dreamy gown fallen on the yellow grass, the whole world curve on to her feet, eyes, and hair. The small glow draw lights on the surface, tingling breeze blows,..
As her eyes gently reach the aching sky, small dreams of blue touch her wings.
“Hey, dear would we meet again?
Somewhere along those songs, tears, and wishes,
I supposedly did a good job.”
“Would someone wake me up from the dream of blue.
What if the light that shed on me was to be torn by the bluegrass?
The hollow beats of grief that ate my tears,
Let my wings cover up your whimsical wounds, let’s be heal.
Until our dear last goodbye.”
“If you sleep too long you might forget those you’ve left.” Vivid recall the words someone said to her, the dancing white dots dangling on her dress. Wondering if, she had gone lost in this blurry scene. White feathers across the grass, slightly torn as a wild wind crashed. Somethings surely ran out of her head, something important, something she once hugs tightly in her arms.
Vivid walk small steps out of the garden, rest against a flower while tracing her sight along with the indigo shade well spread on a pond. Her white, dreamy gown fallen on the yellow grass, the whole world curve on to her feet, eyes, and hair. The small glow draw lights on the surface, tingling breeze blows,..
As her eyes gently reach the aching sky, small dreams of blue touch her wings.
“Hey, dear would we meet again?
Somewhere along those songs, tears, and wishes,
I supposedly did a good job.”
Post
Chiều hôm đó đội trưởng dẫn chúng tôi đến thăm nhà một đồng chí chung tiểu đội. Đồng chí kia bị thương được miễn phép về chữa trị, cộng thêm tang lễ người thân viếng nên được ở nhà mấy tháng. Cậu ta tên gì tôi không rõ, chỉ biết đã không còn gia đình nữa. Nhà có hai người anh đều hi sinh trên mặt trận, ba mẹ đồng loạt qua đời không lâu sau, họ hàng nội ngoại di tản mỗi người một ngả. Cũng chẳng phải câu chuyện gì mới ghê gớm lắm, chiến tranh là tàn bạo. Chiến tranh hẳn nhiên sẽ cướp đi nhiều thứ.
Tiểu đội chúng tôi tương đối nhỏ, đi tong mấy thằng rồi, khóc không ra nước mắt nữa. “Đang thiếu người rắng đợi đi, trong lúc đó lo cho mấy thằng còn lại kìa, chẳng biết ngày mai được nhiêu mống…” Thiếu úy từng nói vậy với đội trưởng, làm cho anh ấy nghĩ mãi, nhìn chúng tôi như nhìn mấy đứa con sắp vể nhà chồng, rồi hôm nay lại dắt đầu đi thăm đồng chí cô đơn.
Đồng chí ơi cậu mở cửa đi…
Hóa ra cậu bạn này hôm nay không ở nhà, hay đúng hơn là đã mấy ngày không về nhà rồi. Tiểu đội trưởng hụt hẫng tính về thì cô hàng xóm mách cậu ấy đi thăm một cụ già gần bên đó. Thấy cũng mất công đến rồi thì nhất phải gặp mặt, đội trường hứng khởi dẫn đầu.
Gõ cửa mấy tiếng… Tiếng chìa khóa lọc xọc đút vào ổ vặn, mở ra. Sau cánh cửa là một chàng thanh niên trẻ, trên đầu còn quấn băng trắng nhưng nét cười hiện rõ trên môi. Quần áo chỉnh trang nhưng không sạch sẽ, cánh tay mở cửa có vẻ không thuận, tôi đưa mắt nhìn vết sẹo dài trên cánh tay phải mảnh khảnh. Một đồng chí tương đối có vóc dáng.
Cậu ấy mỉm cười chào chúng tôi, đội trưởng đưa tay ra bắt rồi ôm xiết, hai người có vẻ khá thân thiết. Chúng tôi theo bước chân cậu tiến vào nhà, gian phòng cũ kĩ, nóng nực và bừa bộn. Đồ đạc trỏng trơ rải rác, tôi loáng thoáng thấy một chồng giấy báo và đống vỏ chai nhựa. Bán đồng nát. Mấy chữ đơn giản đó lọt vào tai tôi.
Ở giữa phòng chen lách bên những núi đồ là một cái bàn thấp bé, 5 người chúng tôi chật vật ngồi xuống quanh, cậu ấy có vẻ ngại. Đội trưởng hỏi sao không ở nhà của mình chạy sang đây chi? Đồng chí bật cười, em sang đây với bà Mỹ, bà già rồi ở một mình cực lắm. Từ trong nhà vang ra tiếng ho cố ý, cậu ấy lại càng cười, đấy anh thấy chưa bã lại tỏ vẻ rồi, có lần một mình buồn quá tự chạy đi tìm em, người già họ vậy…
Đội trưởng nói ra thác mắc quanh quẩn chỗ chúng tôi, bà Mỹ có máu mủ gì với em hả? Không anh, đồng chí lắc đầu, hồi mới xuất viện em gặp bà bên sạp rau lề đường, bà cứ quanh quẩn, quanh quẩn chỗ đó hoài nên bị chửi, em hỏi hóa bà bị đáng trí, con trai mất rồi, em mà không đưa về hôm đó, người ta còn tưởng điên. Chuyện nặng nề vậy đồng chí nói nhẹ nhàng ấm áp lắm, cậu kể mơ mơ màng màng ngày nào cũng mang chuối với bánh cho bà ăn, rồi hai người nói chuyện đủ điều, đồng chí lại bật cười, đủ chuyện vui mà cũng đủ chuyện khó, nhưng mà bà Mỹ ngoài lạnh vậy nhưng hiền khô à, chăm em như chăm con vậy.
“Một mình cậu chăm nổi không?” Đội trưởng thoáng lo lắng. Cậu ấy mỉm cười đầu hơi nghiêng, “em mà không chăm bã, thì ai chăm hở anh?” Đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ, bàn tay đưa ra về phía chúng tôi, cảm ơn nhiều nhé, mấy cậu ra trận còn tôi ở đây loay hoay chật vật, xin lỗi mấy cậu nhiều. Tôi chẳng cất tiếng chỉ chăm chú nhìn cái vết sẹo trên tay đồng chí và ánh nắng chiều tràn qua khung cửa.
Đồng chí à.., chúc mừng cậu đã không còn cô đơn nữa rồi.
Tiểu đội chúng tôi tương đối nhỏ, đi tong mấy thằng rồi, khóc không ra nước mắt nữa. “Đang thiếu người rắng đợi đi, trong lúc đó lo cho mấy thằng còn lại kìa, chẳng biết ngày mai được nhiêu mống…” Thiếu úy từng nói vậy với đội trưởng, làm cho anh ấy nghĩ mãi, nhìn chúng tôi như nhìn mấy đứa con sắp vể nhà chồng, rồi hôm nay lại dắt đầu đi thăm đồng chí cô đơn.
Đồng chí ơi cậu mở cửa đi…
Hóa ra cậu bạn này hôm nay không ở nhà, hay đúng hơn là đã mấy ngày không về nhà rồi. Tiểu đội trưởng hụt hẫng tính về thì cô hàng xóm mách cậu ấy đi thăm một cụ già gần bên đó. Thấy cũng mất công đến rồi thì nhất phải gặp mặt, đội trường hứng khởi dẫn đầu.
Gõ cửa mấy tiếng… Tiếng chìa khóa lọc xọc đút vào ổ vặn, mở ra. Sau cánh cửa là một chàng thanh niên trẻ, trên đầu còn quấn băng trắng nhưng nét cười hiện rõ trên môi. Quần áo chỉnh trang nhưng không sạch sẽ, cánh tay mở cửa có vẻ không thuận, tôi đưa mắt nhìn vết sẹo dài trên cánh tay phải mảnh khảnh. Một đồng chí tương đối có vóc dáng.
Cậu ấy mỉm cười chào chúng tôi, đội trưởng đưa tay ra bắt rồi ôm xiết, hai người có vẻ khá thân thiết. Chúng tôi theo bước chân cậu tiến vào nhà, gian phòng cũ kĩ, nóng nực và bừa bộn. Đồ đạc trỏng trơ rải rác, tôi loáng thoáng thấy một chồng giấy báo và đống vỏ chai nhựa. Bán đồng nát. Mấy chữ đơn giản đó lọt vào tai tôi.
Ở giữa phòng chen lách bên những núi đồ là một cái bàn thấp bé, 5 người chúng tôi chật vật ngồi xuống quanh, cậu ấy có vẻ ngại. Đội trưởng hỏi sao không ở nhà của mình chạy sang đây chi? Đồng chí bật cười, em sang đây với bà Mỹ, bà già rồi ở một mình cực lắm. Từ trong nhà vang ra tiếng ho cố ý, cậu ấy lại càng cười, đấy anh thấy chưa bã lại tỏ vẻ rồi, có lần một mình buồn quá tự chạy đi tìm em, người già họ vậy…
Đội trưởng nói ra thác mắc quanh quẩn chỗ chúng tôi, bà Mỹ có máu mủ gì với em hả? Không anh, đồng chí lắc đầu, hồi mới xuất viện em gặp bà bên sạp rau lề đường, bà cứ quanh quẩn, quanh quẩn chỗ đó hoài nên bị chửi, em hỏi hóa bà bị đáng trí, con trai mất rồi, em mà không đưa về hôm đó, người ta còn tưởng điên. Chuyện nặng nề vậy đồng chí nói nhẹ nhàng ấm áp lắm, cậu kể mơ mơ màng màng ngày nào cũng mang chuối với bánh cho bà ăn, rồi hai người nói chuyện đủ điều, đồng chí lại bật cười, đủ chuyện vui mà cũng đủ chuyện khó, nhưng mà bà Mỹ ngoài lạnh vậy nhưng hiền khô à, chăm em như chăm con vậy.
“Một mình cậu chăm nổi không?” Đội trưởng thoáng lo lắng. Cậu ấy mỉm cười đầu hơi nghiêng, “em mà không chăm bã, thì ai chăm hở anh?” Đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ, bàn tay đưa ra về phía chúng tôi, cảm ơn nhiều nhé, mấy cậu ra trận còn tôi ở đây loay hoay chật vật, xin lỗi mấy cậu nhiều. Tôi chẳng cất tiếng chỉ chăm chú nhìn cái vết sẹo trên tay đồng chí và ánh nắng chiều tràn qua khung cửa.
Đồng chí à.., chúc mừng cậu đã không còn cô đơn nữa rồi.
Tay ấn trên cửa gỗ, tiếng gỗ mảnh kêu giòn từ trên khung cũ. GIan nhà mở toang cửa để lộ hướng nắng êm đềm. Dưới bậc thang có hai đôi guốc xếp gọn.
Trước nhà có một khoảng sân rộng thoáng đãng, nằm ườn một con mèo ba mắt, lười biếng ngáp dài. Thiếu niên ngồi khoanh chân ở trong nhìn chăm chú vào rừng cây, môi ân ẩn nụ cười dịu dàng. Ngón tay mảnh khảnh, cẩn thận mở nắp ấm trà ra, trà nấu nghi ngút khói, nhưng y không uống, từ ấm trà tỏa ra làn hương huyền ảo theo đường tỏa vào các ngách trong nhà. Thiếu niên hít một cái thật dài, hương trà pha thảo mộc lấp đầy lồng ngực phập phồng của y.
Giống như một người no bụng, y chớp chớp mắt, nghiêng người dựa vào khung cửa. Mùi gỗ ẩm quanh quẩn trên đầu mũi, ánh nắng chiều phủ màu tím nhạt, tô đậm dần cùng với cây cối rì rào nhè nhẹ. Cái chuông gió làm từ đốt tre cũng khẽ đung đưa. Con mèo cũng im lặng nhìn về phía vô định nhất, cứ tối là cả một vạt rừng rạp xuống, ngả màu biếc, như thể tan cùng một thể với trời mây.
Một người một mèo nhìn khoảng trời và đường trời xa vợi đó, có chút mất hồn.
Trước nhà có một khoảng sân rộng thoáng đãng, nằm ườn một con mèo ba mắt, lười biếng ngáp dài. Thiếu niên ngồi khoanh chân ở trong nhìn chăm chú vào rừng cây, môi ân ẩn nụ cười dịu dàng. Ngón tay mảnh khảnh, cẩn thận mở nắp ấm trà ra, trà nấu nghi ngút khói, nhưng y không uống, từ ấm trà tỏa ra làn hương huyền ảo theo đường tỏa vào các ngách trong nhà. Thiếu niên hít một cái thật dài, hương trà pha thảo mộc lấp đầy lồng ngực phập phồng của y.
Giống như một người no bụng, y chớp chớp mắt, nghiêng người dựa vào khung cửa. Mùi gỗ ẩm quanh quẩn trên đầu mũi, ánh nắng chiều phủ màu tím nhạt, tô đậm dần cùng với cây cối rì rào nhè nhẹ. Cái chuông gió làm từ đốt tre cũng khẽ đung đưa. Con mèo cũng im lặng nhìn về phía vô định nhất, cứ tối là cả một vạt rừng rạp xuống, ngả màu biếc, như thể tan cùng một thể với trời mây.
Một người một mèo nhìn khoảng trời và đường trời xa vợi đó, có chút mất hồn.
Đêm thì trải tận lòng người cô độc, trong vườn hoa lặng bóng có tiếng ghita.
Người nào nghe rồi sẽ hiểu, khung cảnh tưởng như trữ tính ấy lại buồn đến thâu tâm.
Bóng một ai ngồi đàn điệu ballad rời rạc không hoàn chỉnh. Thân người đó tựa khẽ vào ghế gỗ, bóng người cựa quậy nhẹ nhàng cẩn thận. Gió thoảng vẻ tĩnh mịch, chân ai chậm vào tư thế, bắc cây ghita lên đùi rồi đặt cẳng tay thuần thục đệm từng âm xao xuyến.
Ghita có cái kiểu rung nốt luyến tuyệt đỉnh đó. Từng âm vang mác giữa trời đêm và trên cánh lá. Đơn điệu và mộc mạc chính cái chất của ghita.
Bông hồng trên bàn như sống dậy trong âm điệu dịu dàng ấy. Cánh hoa uyển chuyển trong ánh dịu của đèn mờ. Từng mảnh lá mỏng manh sắp lìa đu đưa khe khẽ, tiếng nhạc như quyện lấy vẻ xinh đẹp nơi đóa hồng. Cái cảnh mơ hồ đẹp đến mức tựa chừng khẽ nhích một cái sẽ tan thành bọt xóa.
Có ai đó ước cho mãi chỉ như vậy.
Người nào nghe rồi sẽ hiểu, khung cảnh tưởng như trữ tính ấy lại buồn đến thâu tâm.
Bóng một ai ngồi đàn điệu ballad rời rạc không hoàn chỉnh. Thân người đó tựa khẽ vào ghế gỗ, bóng người cựa quậy nhẹ nhàng cẩn thận. Gió thoảng vẻ tĩnh mịch, chân ai chậm vào tư thế, bắc cây ghita lên đùi rồi đặt cẳng tay thuần thục đệm từng âm xao xuyến.
Ghita có cái kiểu rung nốt luyến tuyệt đỉnh đó. Từng âm vang mác giữa trời đêm và trên cánh lá. Đơn điệu và mộc mạc chính cái chất của ghita.
Bông hồng trên bàn như sống dậy trong âm điệu dịu dàng ấy. Cánh hoa uyển chuyển trong ánh dịu của đèn mờ. Từng mảnh lá mỏng manh sắp lìa đu đưa khe khẽ, tiếng nhạc như quyện lấy vẻ xinh đẹp nơi đóa hồng. Cái cảnh mơ hồ đẹp đến mức tựa chừng khẽ nhích một cái sẽ tan thành bọt xóa.
Có ai đó ước cho mãi chỉ như vậy.
1 2 3 Nhảy!
Gió xé rít vào tai, tóc uốn bắn lên thành những đường mềm mại, bồng bềnh như thoát khỏi toàn thể tầm thường, lo lắng.
Cái khoảng khi nhấc chân bật khỏi sườn đồi, phía dưới là nước mênh mông, bên trên là trời cao rộng, tôi nghĩ chắc chết mất. Những lại không nỡ nhắm mắt.
Mắt mở banh chiêm ngưỡng duy cảnh hung tráng nhất đời người, như thể cả thế giới chịu dừng lại thu gọn trong ánh mắt, 10 giây đủ cho cả một vầng trời.
Người tôi co lại, muốn ôm lấy nhau, những cái chân à những cái tay. Ngứa mắt èo ặt thật, nên tôi dang hết ra. Gió phật mạnh vào người chẳng khác gì một tấm diều chao đảo. Tôi thấy như thể mình sắp rách, từng vụn vải rơi lả tả như lá rụng.
Rồi ùm một cái ào tiếng nước. Tung toé những hạt ngọc diệu kì, rát da thịt, một cuộc va chạm kì vĩ. Nước xộc xoáy vào tai, vào mũi, bọt trắng xoá bắn lên lượn vòng tròn. Lạnh ngất thân nhiệt khốn khổ, tôi bật đầu lên tìm dưỡng khí, tóc lại uốn, mướt lên da.
“Cái cảnh đầu tiên người ta thấy khi nhú đầu lên khỏi mặt nước”, chú hướng dẫn viên bảo, “là ánh nhìn lên từ dưới trời xanh biếc.”
Cái cảnh đó thiết khiến người ta nhỏ bé khôn nguôi.
Gió xé rít vào tai, tóc uốn bắn lên thành những đường mềm mại, bồng bềnh như thoát khỏi toàn thể tầm thường, lo lắng.
Cái khoảng khi nhấc chân bật khỏi sườn đồi, phía dưới là nước mênh mông, bên trên là trời cao rộng, tôi nghĩ chắc chết mất. Những lại không nỡ nhắm mắt.
Mắt mở banh chiêm ngưỡng duy cảnh hung tráng nhất đời người, như thể cả thế giới chịu dừng lại thu gọn trong ánh mắt, 10 giây đủ cho cả một vầng trời.
Người tôi co lại, muốn ôm lấy nhau, những cái chân à những cái tay. Ngứa mắt èo ặt thật, nên tôi dang hết ra. Gió phật mạnh vào người chẳng khác gì một tấm diều chao đảo. Tôi thấy như thể mình sắp rách, từng vụn vải rơi lả tả như lá rụng.
Rồi ùm một cái ào tiếng nước. Tung toé những hạt ngọc diệu kì, rát da thịt, một cuộc va chạm kì vĩ. Nước xộc xoáy vào tai, vào mũi, bọt trắng xoá bắn lên lượn vòng tròn. Lạnh ngất thân nhiệt khốn khổ, tôi bật đầu lên tìm dưỡng khí, tóc lại uốn, mướt lên da.
“Cái cảnh đầu tiên người ta thấy khi nhú đầu lên khỏi mặt nước”, chú hướng dẫn viên bảo, “là ánh nhìn lên từ dưới trời xanh biếc.”
Cái cảnh đó thiết khiến người ta nhỏ bé khôn nguôi.
Lũ trẻ bu kín lấy tôi, chúng bảo muốn làm một dự án.
Tôi dự tính sẽ an ủi mấy nhóc nếu kinh phí hay mong muốn ấy to lớn quá.
Nhưng thằng Bi, thằng mà tôi chẳng ngờ tới gào to: “Tụi em sẽ làm một dải cầu vồng bằng vết tay!”
Hùng hồn cu cậu giải thích rằng tụi nhóc muốn gởi thông điệp tới những người trên phố hỏi họ có muốn xây dựng dải cầu vồng xinh đẹp cho những em ở trại không?
Mỗi một vết tay là một lời hứa, là một chút hi vọng.
Tất cả gì lũ nhóc cần là một tờ giấy khổng lồ và một người đứng sau ủng hộ. Nhìn vào tất cả những ánh mắt van nài đó, tôi biết chắc rằng mình không thể nói không được.
Nhưng thế giới có thể nói không.
Thế giới chẳng hiền lành hay dễ thương, êm đềm hay để tâm đến, những dải cầu vồng trải trong nó.
Thế giới thật ác độc.
Lũ trẻ thất bại rồi nhưng các em cứ luôn nán lại. 7 hộp màu không vơi đi như nỗi buồn trong mấy đứa.
Cuối cùng thằng Bi khóc trước, nhóc tí đặt nhiều mơ mộng vào đó lắm, nước mắt nhỏ dài như mưa rào.
Tôi cũng muốn an ủi nhóc lắm nhưng rồi thôi. Sẽ đến một ngày khi mấy đứa nhận ra, ngày hôm đó mưa không xám trời là để chờ dải cầu vồng chiếu rực.
Tôi dự tính sẽ an ủi mấy nhóc nếu kinh phí hay mong muốn ấy to lớn quá.
Nhưng thằng Bi, thằng mà tôi chẳng ngờ tới gào to: “Tụi em sẽ làm một dải cầu vồng bằng vết tay!”
Hùng hồn cu cậu giải thích rằng tụi nhóc muốn gởi thông điệp tới những người trên phố hỏi họ có muốn xây dựng dải cầu vồng xinh đẹp cho những em ở trại không?
Mỗi một vết tay là một lời hứa, là một chút hi vọng.
Tất cả gì lũ nhóc cần là một tờ giấy khổng lồ và một người đứng sau ủng hộ. Nhìn vào tất cả những ánh mắt van nài đó, tôi biết chắc rằng mình không thể nói không được.
Nhưng thế giới có thể nói không.
Thế giới chẳng hiền lành hay dễ thương, êm đềm hay để tâm đến, những dải cầu vồng trải trong nó.
Thế giới thật ác độc.
Lũ trẻ thất bại rồi nhưng các em cứ luôn nán lại. 7 hộp màu không vơi đi như nỗi buồn trong mấy đứa.
Cuối cùng thằng Bi khóc trước, nhóc tí đặt nhiều mơ mộng vào đó lắm, nước mắt nhỏ dài như mưa rào.
Tôi cũng muốn an ủi nhóc lắm nhưng rồi thôi. Sẽ đến một ngày khi mấy đứa nhận ra, ngày hôm đó mưa không xám trời là để chờ dải cầu vồng chiếu rực.
Bên hè có một quầy bánh mì pate.
Bà chủ là một người rất hay cười:
Cứ thấy người đi qua liền vội gọi:
- Con trai ơi ăn ủng hộ cô không?
Người đó có chút ngạc nhiên, liếc qua hàng bánh rồi lắc lắc đầu.
Bà chủ có chút tiếc nhưng vẫn tươi cười chào:
- Chúc một ngày vui vẻ nhé!
Thời nay bọn trẻ nhiều lựa chọn quá, chúng không ham bánh mì cổ lỗ mấy nữa, quầy của bà chẳng chốc bán yếu hẳn.
Mỗi ngày bà chủ vẫn kiên trì hô mời khách, có mấy ngày liền tù tí hàng chục cái lắc đầu.
Bà bỗng cảm thấy bánh mì trong tay cũng nguội…
Lại một ngày nắng lại những người bộ hành lướt qua.., có một cái hộp nhỏ trên bàn.
Một hộp pate, mũi thơm phảnh phất ám vào cả tờ note: ”Con ăn bánh ngon lắm! Thích nhất là nụ cười bà chủ.”
A, hôm nay bánh lại ấm giòn rồi.
Bà chủ là một người rất hay cười:
Cứ thấy người đi qua liền vội gọi:
- Con trai ơi ăn ủng hộ cô không?
Người đó có chút ngạc nhiên, liếc qua hàng bánh rồi lắc lắc đầu.
Bà chủ có chút tiếc nhưng vẫn tươi cười chào:
- Chúc một ngày vui vẻ nhé!
Thời nay bọn trẻ nhiều lựa chọn quá, chúng không ham bánh mì cổ lỗ mấy nữa, quầy của bà chẳng chốc bán yếu hẳn.
Mỗi ngày bà chủ vẫn kiên trì hô mời khách, có mấy ngày liền tù tí hàng chục cái lắc đầu.
Bà bỗng cảm thấy bánh mì trong tay cũng nguội…
Lại một ngày nắng lại những người bộ hành lướt qua.., có một cái hộp nhỏ trên bàn.
Một hộp pate, mũi thơm phảnh phất ám vào cả tờ note: ”Con ăn bánh ngon lắm! Thích nhất là nụ cười bà chủ.”
A, hôm nay bánh lại ấm giòn rồi.
Trên phố và trong nhà nguyện người ta mong ước những gì?
Dưới những ánh đường sáng dịu và thoáng lạnh, giữa Sài Gòn thôi, chờ đợi một năm mới.
Tuy không theo đạo nhưng ai cũng trao nhau những lời chúc, những món quà, và nhận lại. Sưởi ấm cái thổi phù của ông già Noen và đón chào cỗ xe tuần lộc trong bão tuyết.
Bấm đúng giờ cho đến tiếng ‘tích’ nhiệm mầu của bà Chúa Tuyết.
“Mọi người, Giáng Sinh ấm áp.”
Dưới những ánh đường sáng dịu và thoáng lạnh, giữa Sài Gòn thôi, chờ đợi một năm mới.
Tuy không theo đạo nhưng ai cũng trao nhau những lời chúc, những món quà, và nhận lại. Sưởi ấm cái thổi phù của ông già Noen và đón chào cỗ xe tuần lộc trong bão tuyết.
Bấm đúng giờ cho đến tiếng ‘tích’ nhiệm mầu của bà Chúa Tuyết.
“Mọi người, Giáng Sinh ấm áp.”
Chúng tôi bước đi trong con đường tối hờ. Vạn vật vội lướt qua rồi mất dạng. Chẳng có một sinh vật nào tồn tại được khỏi khuôn khổ của thời gian. Sự sống thì phải có cái chết. Chỉ là trong giây phút vĩnh cửu này, như một vết nứt của thời gian, quá trình ngưng đọng.
Sự lão hóa, sự lớn lên cũng là một vẻ đẹp quý hóa. Cây ra lá và lá ra hoa, mọi tiến trình theo tự nhiên đều có nghĩa lí của nó.
Thử tưởng tượng cái cảnh trong vườn không bao giờ đổi, hoa nở mãi đến nhàm chán, sự sống của chúng nó bị xem nhẹ bởi chẳng khuôn khổ nào đè bẹp được nét đẹp của nó cả, nó mãi đẹp đến bất tận.
Ở đây có một cái hồ, có tuổi. Những sinh vật sống thường đến đây ít nhất một lần trong đời, chúng nó tìm kiếm cái gì đó dưới đáy hồ trong khiết. Gơt gợt mặt hồ dậy sóng, chúng tôi nhìn thẳng xuống. Chẳng có gì hơn.
Được sống ở nơi vĩnh hằng là may mắn vô vàn. Có ai từng bảo chúng tôi thế.
Nhưng chỉ những một tâm hồn nứt vỡ lắm mới bước vào đây, mới lựa chọn cái khoảng không vô tận này, nơi không gì thật tồn tại ngoài cái hồ và sự mơ hồ trải mãi.
Sự lão hóa, sự lớn lên cũng là một vẻ đẹp quý hóa. Cây ra lá và lá ra hoa, mọi tiến trình theo tự nhiên đều có nghĩa lí của nó.
Thử tưởng tượng cái cảnh trong vườn không bao giờ đổi, hoa nở mãi đến nhàm chán, sự sống của chúng nó bị xem nhẹ bởi chẳng khuôn khổ nào đè bẹp được nét đẹp của nó cả, nó mãi đẹp đến bất tận.
Ở đây có một cái hồ, có tuổi. Những sinh vật sống thường đến đây ít nhất một lần trong đời, chúng nó tìm kiếm cái gì đó dưới đáy hồ trong khiết. Gơt gợt mặt hồ dậy sóng, chúng tôi nhìn thẳng xuống. Chẳng có gì hơn.
Được sống ở nơi vĩnh hằng là may mắn vô vàn. Có ai từng bảo chúng tôi thế.
Nhưng chỉ những một tâm hồn nứt vỡ lắm mới bước vào đây, mới lựa chọn cái khoảng không vô tận này, nơi không gì thật tồn tại ngoài cái hồ và sự mơ hồ trải mãi.
Tôi tự hỏi không biết cá biến thái có sống trên cạn được không nhỉ? Nếu giờ mà nuôi tôi trong bể mất bao lâu mới tiến hoá đây?
Chắc tại nắng biển làm người ta cứ như một ông hoàng con tắm nắng.
Mặt biển màu êm mềm phập phồng phết một sắc xanh dương thuần, chỗ hoà chỗ không.
Tôi gợt gợt vạt cát sát rìa khỏi triền nhỏ tự tạo. Tôi đã miên man cả một buổi chiều để đắp từng xô cát ướt nước mặn lên nhau, chờ chúng khô cứng như những đồn san hô óng ánh. Hì hục chiếm chỗ cũng rộng mà người ta lúc sớm còn bu đông hóng hớt chán. Họ chắc tưởng tôi xây lâu đài hay thi thố gì ghê gớm lắm, nhưng khi thấy mãi như cái đống cát không không thì hì hục bỏ đi ngay. Tại sao cứ phải mong cho những điều lớn lao chi nhỉ?
Triền cát đủ rộng cho tôi ngả lưng và cho hai cánh tay tôi dang ra như trên một cái hotel bed. Gió rì rào mang âm sóng vỗ, phả hơi chiều tà vào cái thân người đương mỏi mệt. Tôi sả một tràng cát vàng rộm khỏi tay cảm giác rạo rực lách mất dạng. Lười biếng nằm như vậy lâu hồi tôi mới chợt thấy chẳng có điều gì ngăn tôi nằm đây cả đêm nay.
Đôi khi người ta chỉ muốn thả cho mình yên bình trôi theo biển, khỏi phải đánh vật với đời nữa.
Làm người thiệt khổ quá có xương này xương nọ chẳng thể nào thả lỏng hoàn toàn được, rất mệt mỏi.
Ngồi trên đồn cát bự lòng dịu hẳn ra. Thôi khỏi về nữa, ngủ mãi vậy trong tầm nắng biển.
Chắc tại nắng biển làm người ta cứ như một ông hoàng con tắm nắng.
Mặt biển màu êm mềm phập phồng phết một sắc xanh dương thuần, chỗ hoà chỗ không.
Tôi gợt gợt vạt cát sát rìa khỏi triền nhỏ tự tạo. Tôi đã miên man cả một buổi chiều để đắp từng xô cát ướt nước mặn lên nhau, chờ chúng khô cứng như những đồn san hô óng ánh. Hì hục chiếm chỗ cũng rộng mà người ta lúc sớm còn bu đông hóng hớt chán. Họ chắc tưởng tôi xây lâu đài hay thi thố gì ghê gớm lắm, nhưng khi thấy mãi như cái đống cát không không thì hì hục bỏ đi ngay. Tại sao cứ phải mong cho những điều lớn lao chi nhỉ?
Triền cát đủ rộng cho tôi ngả lưng và cho hai cánh tay tôi dang ra như trên một cái hotel bed. Gió rì rào mang âm sóng vỗ, phả hơi chiều tà vào cái thân người đương mỏi mệt. Tôi sả một tràng cát vàng rộm khỏi tay cảm giác rạo rực lách mất dạng. Lười biếng nằm như vậy lâu hồi tôi mới chợt thấy chẳng có điều gì ngăn tôi nằm đây cả đêm nay.
Đôi khi người ta chỉ muốn thả cho mình yên bình trôi theo biển, khỏi phải đánh vật với đời nữa.
Làm người thiệt khổ quá có xương này xương nọ chẳng thể nào thả lỏng hoàn toàn được, rất mệt mỏi.
Ngồi trên đồn cát bự lòng dịu hẳn ra. Thôi khỏi về nữa, ngủ mãi vậy trong tầm nắng biển.